phim sex dien thoai

BẢN CHẤT CỦA ĐĨ

Chú Thỏ Playboy vừa chạy vừa nhảy như múa ba lê trước mặt, mới thoáng chốc đã vọt lên tới khu DJ cao ngất.
Lúc này, quả cầu ánh sáng xanh dần dần hạ xuống thấp, sát trên đầu khu DJ.

Khi đã đứng yên, ánh đèn xanh chuyển sang đèn hồng.
Đúng với phong cách của vũ trường.

Những con quỷ gào thét ầm ĩ.
Trông thấy chúng tôi xuất hiện, bọn họ mau chóng tách thành 1 lối đi chính giữa.

Một giọng nữ rất lớn vang lên
“bọn quỷ đói rách nát và ăn hại kia, còn không mau chuyển sang khiêu vũ tập thể”

Tiếng nhạc chuyển sang tiết tấu nhẹ nhàng, nghe như bản Dona Dona kéo dài cách quãng theo kiểu rên rỉ ỉ ôi.

Từng cặp đôi bu lấy nhau xoay xoay rồi lại bước, xoay rồi lại bước loạn xà ngầu, trông bọn họ hệt như lên đồng.

Chúng tôi hồi hộp ngước mắt nhìn lên đài cao, thì ra kẻ vừa hét là 1 người phụ nữ quyến rũ khoảng độ 40 tuổi, trong trang phục nữ cảnh sát, tay trái cầm roi da, tay phải nắm hờ súng côn.

Nghe Thắm giới thiệu, tôi mới biết mọi người đều gọi bà ta là Anna.
Anna là vợ của Anh Hai - quản lí vũ trường Đêm Màu Hồng.

Nữ Cảnh Sát quyến rũ chĩa súng lên trời bắn, bùm 1 tiếng nghe như pháo nổ.

Tức thì khu vực sàn 2 bên khu DJ được đẩy cao lên, bên trên xuất hiện hình ảnh các nữ cảnh sát hở hang đang nhún nhảy gợi tình với chiếc còng số 8.

“các cô cảnh sát sexy đây rồi, còng tay tôi đi còng tay tôi đi” - Thỏ Playboy la lên.

Sàn ở phía xa xa tiếp tục được đẩy lên cao, ánh đèn bật sáng, các cô y tá lắc lư, làm duyên với kim tiêm khổng lồ.

Nữ Cảnh Sát quyến rũ mang tên Anna hô
“tôi muốn có 1 khu lễ đài sáng như mặt trời”

Tức thì một màu vàng hào nhoáng bao phủ khu DJ.

Tôi nhìn thấy dưới chân đài cao chót vót là chàng luật sư đẹp trai Ngố, áo quần rách nát như Walking Dead (thây ma biết đi) và Mặt Quỷ trong vai 1 nhân vật áo măng - tô đen, chiếc mũ cao bồi.

Tôi bèn hỏi “Mặt Quỷ, cao bồi texas à?”
“không đâu, đoán lại đi”
Tôi nhìn kĩ 1 lần nữa, trông thấy trong tay gã có cầm 1 chiếc nỏ kỉ dị
“là kẻ săn ma – cà – rồng sao?”
“xin giới thiệu với ngài bá tước Dracula, ta là Val Hensing” –Mặt Quỷ kéo mũ ngã đầu.
Tôi cười “trông anh sẽ giống Val Helsing hơn nếu có 1 mái tóc xoăn dài”
“ồ, thế à?có lẽ năm sau anh sẽ thử mua 1 bộ”
Tiếp theo, 2 chiếc vạc dầu xuất hiện 2 bên khu DJ, cột lửa từ bên trong phun lên cao hơn 1 mét.

Diễn biến lễ kết hôn cũng ngắn gọn như đám cưới Sami, ở vũ trường ăn chơi là chủ yếu.
Hai chủ hôn của chúng tôi lần này không ai khác ngoài Anh Hai và Anna.

Linh DJ hóa thân thành mụ phù thủy tóc đỏ nháy mắt với vợ chồng tôi, chơi 1 bản nhạc ma quái, đại khái có nghe được chữ « Wedding » trong đó.
Đứng bên cạnh là con Quỷ Satan đỏ lòm, trông như là Mũi Đỏ! Liên tục gầm rú vào micro, có thể gọi đây là beatbox.

Hồng Ngựa tiếp tục trở thành bà mối, đeo nhẫn cưới cho “hai cái xác sống”.

Lúc uống “máu” giao bôi, tôi thì thầm với Thắm :
“những lỗi lầm trước đây đều là do anh gây ra, lúc nào anh cũng sống trong hối hận, đến hôm nay cuối cùng đã làm được 1 việc đúng đắn
“sao cơ?anh nói to lên »
“từ nay về sau vợ chồng mình chính thức bên nhau, anh sẽ trao trả em Thằng Trống cho đủ cặp tròn duyên.”

Dứt lời, tôi lấy chiếc bông tai trong túi áo tự thân đeo lên tai vợ.
Mọi người vỗ tay rầm rầm.

Chúng tôi trao nhau nụ hôn của quỷ, một nụ hôn nồng nàn theo kiểu Pháp, pha lẫn chút máu tanh của Ytali.
Máu tanh theo đúng nghĩa đen vì Thắm bỗng cắn nhẹ 1 cái khiến môi tôi bật máu.
“xin lỗi chồng nhé, do nhạc dập quá”

Tôi liếm môi “không sao đâu vợ yêu, đêm nay anh sẽ cắn em toàn thân”

Anh Hai đứng giữa “hai cái xác sống”, khoác vai thân thiện, ánh đèn flash nhóa lên tới tấp.

Vào đúng lúc này, bỗng 1 tiếng nổ đanh gọn vang lên - “đùng”.
Thỏ Playboy giật ngửa người, máu bắn sang tôi và Thắm.
Cả vũ trường sững sờ.

Tiếng nhạc dừng đột ngột.
Annavà chúng tôi gào to “Anh Hai, Anh Hai...”
Thỏ Playboy ôm bụng co giật, thở không ra hơi.
Mặt Quỷ hô “đứng nép vào trong!”, đoạn gã chồm người tới nhìn về phía cửa trước.

Nhiều tiếng xôn xao tiếp tục vang lên, trong bóng tối, những hình hài áo đen lục tục xuất hiện.
Phía cửa ra vào trong giây lát chật kín người.

Một giọng nói khản đặc từ phía đó phát ra :
“happy wedding ! cô dâu chú rể được tắm máu có thích không?”

Từ giữa đám áo đen, bước ra 1 thằng hề cầm súng ngắn trông rõ bệnh hoạn giống hệt nhân vật joker trong The Dark knight.

Thằng hề khoác vai 1 cô gái mặc váy cưới trắng tinh khôi, có chiếc mạng mỏng che 1 bên mặt.
Dù đốt thành tro tôi cũng nhận ra gương mặt ả: Thỏ Ngọc!

“mày là ai?” –Anna hỏi.
“ồ, đừng có gọi tao là Joker, tao thích tiếng việt hơn, cứ là Thằng Hề thôi”
“mày là người của Monaco?”
“tao không biết Monaco nào hết, hôm nay tao đến đây để đòi lại công bằng cho vợ tao thôi, cưng yêu, chúng nó rạch mặt em phải không?”
Hắn ta ôm lấy Thỏ Ngọc âu yếm.

“mạnh dạn đi em, nói xem có đúng không?”
Cô ả rối rít gật đầu.

Lúc này Anh Hai bỗng rên hừ hự, Anna cuống quít vuốt mặt ông.
“bây giờ phải làm sao?đại ca có điều gì trăng trối không?”
Hồng Ngựa la “mau đưa vô bệnh viện”.
Anh Hai lắc đầu.

Mặt Quỷ dùng 2 chiếc kẹp, kẹp viên đạn ra khỏi vết thương.
Máu đổ ra tanh tưởi.
Anna đứng bật dậy gào lên “mày dám bắn Anh Hai, cả nhà mày sẽ phải đền mạng”

“ô, tao có bắn sao? tao không có nhé” – Thằng hề vừa nói vừa đút khẩu súng vào túi áo.
Bỗng nghe thêm mấy tiếng nổ liên tiếp, gã tái mặt, cuống cuồng núp sau lưng Thỏ Ngọc.
Anna rút khẩu súng nhỏ trong tay bắn liên tiếp về phía Thằng Hề.

Ai nấy đều giật mình “là súng thật sao?”

Cả vũ trường người đông lố nhố, nhảy cẫng lên.
Đám áo đen chia nhau lật bàn chống đỡ.
Tuy nhiên vẫn có vài tên bất ngờ bị thương.

Sau phút xả súng, Anna buông thõng vũ khí.
Thằng Hề ôm cứng Thỏ Ngọc, thận trọng ló đầu ra từ sau lưng ả
“sao sao?hết đạn rồi hả”
Đoạn nó rút khẩu súng lục từ trong túi áo ngoài.
“Anna, tránh xa khỏi lan can mau!” – ai đó hét lên.

“không cần, cứ đứng đó”.

Trước sự chứng kiến của hàng trăm người, Thằng Hề nã 1 phát súng xuyên đầu Thỏ Ngọc.
Ả điếm mắt trợn trừng ngã sóng soài, bộ váy cưới đẫm máu đỏ.

“bây giờ thì mày bắn con vợ tao, vợ ơi anh yêu em!”
Joker cười hi hi haha, phải công nhận gã diễn vai này rất đạt.

Thình linh nghe thêm 1 tiêng “choang” rùng rợn.
Tôi trông thấy Val Helsing cầm nguyên cái khay bạc phang Joker tới tấp.
Thì ra Mặt Quỷ đã nhảy khỏi khu DJ sau đó nhanh chân lẻn tới gần đối phương trong lúc hỗn loạn.

Tiếng Ngọc Dao Lam vang lên “mở cửa sau, cướp biển đâu?”
Trong đám đông 1 nhóm hóa trang cướp biển có lẽ cũng thuộc hàng anh chị, lợi dụng thời cơ xông lên chen qua đám áo đen.

“không để đứa nào chạy, đứa nào bước lên chém!”
“chém, chém”
Áo đen và cướp biển xô xát kịch liệt.
Ngọc Dao Lam phóng như bay, nhảy qua quầy bar :
“mẹ kiếp, tưởng chỗ này thích vô là vô à?”
Từ trog quầy chị lôi ra toàn là đao, kiếm, tuýp sắt, mã tấu...ngoài ra còn có đôi ba khẩu súng ngắn, dài đầy đủ.

Quang cảnh hỗn loạn như nồi mì nấu rối.
Tôi nhìn thấy người sói, ma - cà - rồng, bộ xương khô.... ùn ùn kéo đến chống cự lại bọn côn đồ.
Tiếng vũ khí va chạm chát chúa.
Máu bắt đầu đổ ra.
Những quý cô nắm gấu váy thi nhau chạy tán loạn.

Rồi tôi nghe thấy có nhiều tiếng súng nổ, cả thiên thần lẫn ác quỷ thay nhau đổ gục.
Cuộc đọ súng bắt đầu diễn ra.

“đoạt súng”
“dưới chân, dưới chân”
Nhiều người hét lên, Mặt Quỷ gầm to 1 tiếng, gã giật được khẩu súng lục chĩa thẳng vào cổ Thằng Hề.
“bảo người của mày rời khỏi đây ngay”

“hế hế hế, mày bắn tao đi, bắn đi bắn đi, làm ngay đi, bây giờ dấu vân tay mày ở trên đó, coi như mày giết vợ tao”
“mày muốn chết sao?”
“tao không muốn chết, cũng giống như mày không muốn giết người, haha, cụ Chánh bên tao nói mày là 1 thằng rất khá nhưng tâm hồn ủy mị”

“khốn nạn!”
Mặt Quỷ dùng báng súng đập 1 phát thật mạnh vào gáy Thằng Hề.

Bất chợt có hai tên côn đồ nhanh chóng ôm cứng lấy gã, 1 tên tìm cách đoạt súng.

“đùng “– súng cướp cò.

Tôi không do dự nhảy xuống sàn, Giáo Sư và Ngố cũng trà trộn vào đám đông.
Thắm, Linh và các cô nàng nhanh chóng đuổi theo.

Tôi cuống lên :
“em làm gì vậy?quay lại tìm nơi ẩn nấp đi”
Thắm gào :
“không được, mình đã cưới nhau thì phải ở bên nhau”

Trong vũ trường, cảnh đâm chém nhau diễn ra ác liệt.
Máu thịt vương vãi.
Đêm Của Quỷ trở thành Đêm Đẫm Máu.

Mũi Đỏ sức vóc khỏe, nhận trách nhiệm cõng Anh Hai, anh chàng cầm ghế nện bọn côn đồ, kêu la oai oái.
Ngọc Dao Lam 1 tay cầm chắc súng, 1 tay nắm đốc kiếm chạy lại gọi
“Mặt Quỷ, mau mở đường giúp mọi người trốn ra đi, anh làm gì vậy?”

Mặt Quỷ chẳng nói chẳng rằng, chỉ đứng sững giữa “chiến trường”.
Xung quanh gã có hơn chục tên áo đen đứng vây, nhất thời không đứa nào dám xông lên trước.
Súng cướp cò, bất đắc dĩ gã vừa giết 2 mạng người.
Tôi hiểu Mặt Quỷ đang trong giây phút tội lỗi.
“em đây anh không tiếc, tiếc con mẹ gì mấy đứa đó!” - Chị Ngọc liệng bộ tóc giả, vừa hét vừa đâm 1 thằng ngã chỏng chơ.

Có lẽ do cái váy kiểu hi lạp quá dài, khi di chuyển gặp nhiều bất tiện nên Dao Lam luôn miệng chửi rủa.

Rồi như đã quyết định xong xuôi, Mặt Quỷ nắm chắc súng lục bắn gục 1 tên gần nhất.

Bọn áo đen được dịp hoảng loạn tìm chỗ nấp.
Gã xông tới bắn thẳng về phía bọn giữ cửa.

Ngọc Dao Lam mừng rơn “bắn chết hết chúng nó đi”
Chị đại đưa tay cuộn gấu váy, đoạn chẻ kiếm hớt bớt 1 mảnh lên tới nửa đùi.
“mẹ kiếp, bây giờ thích thì mình đến với nhau thôi”

Như người mù tìm thấy ánh sáng, chúng tôi dắt díu nhau chạy bán sống bán chết theo Mặt Quỷ.

Đám đông hỗn loạn xô đẩy chen lấn nhau.
Nhiều người ngã nhào ra đất, nhiều người trượt chân trên vũng máu.

Tôi chạy trước Thắm, trong dòng loạn lạc đột nhiên cánh tay không còn cảm thấy bàn tay vợ nữa.
“Thắm, nhanh chân lên”
“em đây, em...”
Thắm bị tụt lại phía sau, vài người gào thét chen vào giữa.

Xung quanh lại thêm nhiều tiếng súng nổ.
Tôi đoán không phải chỉ phe ta giữ súng mà phe địch cũng dùng hàng nóng.
Bọn họ đang có 1 cuộc đọ súng ác liệt.

Máu bắn tung tóe lên mặt tôi
1 viên đạn vừa xuyên đầu ai đó bên cạnh.

“Hai Mặt, cẩn thận”
Tiếng thét của Thắm văng vẳng đâu đây.
Tình hình càng lúc càng loạn đến mức tôi không còn định vị được vợ.

Đang rối ren thình lình có cánh tay vươn ra nắm chắc lấy tôi, là Ngố đang giúp tôi thoát thân, anh chàng la “bên này, đi theo anh”
“không được, Thắm vẫn bị kẹt”
“chạy được đứa nào hay đứa ấy”
“em không bỏ vợ được”
“Hai Mặt, làm gì vậy?”
Tôi giằng tay Ngố, cố gắng quay trở lại sàn.
Ngay lập tức chúng tôi bị chia cắt vì quá đông người chen lấn.

Một tên áo đen cầm kiếm chém gục từng người nhảy lên trước.
Tôi lấy đà lao thẳng vào hắn ta, đè ngửa ra sàn.

Hai kẻ đối đầu sinh tử cứ thế quấn vào nhau đấm đá.
Hắn đánh tôi rớt mặt nạ, tôi đạp hắn đúng nơi đúng chỗ, tay áo đen phải quỳ sụp xuống sàn quằn quại.

“cho chết mẹ mày đi, à không, dám đấm tao à?tao sẽ thiến mày” – bao nhiêu sợ hãi lo lắng ủng hộ cho ý nghĩ ác độc.
Tôi toan nhặt lấy thanh kiếm đang nằm dưới đất, thì 1 bóng đen đã nhanh chân hơn.

“hô hô ha ha, Mặt Quỷ, mau bỏ súng xuống”
Trái tim tôi muốn rơi khỏi lô`ng ngực.

Thằng Hề đã chụp lấy thanh kiếm rồi dùng nó khống chế Thắm.
“mày đang rỉ máu kìa, bỏ súng xuống ngoan ngoãn nào”
Phía bên đối diện, Mặt Quỷ bị trúng đạn ở 1 bên vai.
Gã không đổi sắc mặt, lạnh lùng nói
“thả người ra, tao và mày chiến đấu như đàn ông”

“fight like a man? Không không, tao luôn thích nắm giữ lợi thế, đặc biệt là khi trong tay có 1 con mồi ngon thế này”
Hắn vừa cười cợt vừa kéo Thắm sát vào người.

“thằng khốn nạn” – tôi gào lên.
“ối ối, ai đây?chú rể sao? Lại đây chơi, lại đây chơi đi” - Joker hi hi ha ha cười 1 tràng xả ga.
Lúc này bàn tay hắn thoáng lơi lỏng.

Chỉ chờ có thế, Thắm dẫm mạnh 1 phát vào ngón chân Thằng Hề.
“ái..”
“cúi đầu xuống” - “đoàng”.

Thắm ngã người ra sàn, nhìn cái xác Joker đổ ập xuống, thở hồng hộc.

Mặt Quỷ luôn luôn giữ được cái đầu lạnh trong mọi tình huống, chỉ cần Thằng Hề phân tâm, gã bắn luôn 1 viên đạn găm thẳng vào đầu.

Tôi nhào ngay tới bên vợ “mẹ kiếp, anh thích nhất nguyên tắc luôn mang giày cao gót của em”
Thắm nhìn tôi, cười thỏa mãn: “Marco Alfredo, da mềm dẫm sướng thật đấy!”

“không còn thời gian ân ái đâu, phải rời khỏi đây ngay” - Mặt Quỷ bước ngang qua chúng tôi, gã nhanh tay lục lấy trong túi áo Joker 1 băng đạn mới, lạch cạch thay đạn.
“Thằng Hề, lần sau muốn giết người thì nghiêm túc 1 chút, đừng có suốt ngày cười hồn nhiên như vậy, chết sớm lắm!”
Gã nhét băng đạn cũ vào miệng Thằng Hề rồi cùng chúng tôi gấp rút rời đi.

Trên đường đào thoát khỏi vũ trường, gặp bao nhiêu trở ngại gã đều bắn bỏ không thương tiếc.
Tuy nhiên đa số bọn áo đen chỉ bị thương.
Mặt Quỷ trong lúc lâm nguy nhất vẫn không phải là 1 sát thủ máu lạnh.

Quang cảnh bên ngoài cũng hỗn loạn không kém bên trong.
Người của Đêm Màu Hồng và bọn áo đen bí ẩn vẫn đang ẩu đả kịch liệt, cả tuyến phố lớn náo loạn.
Những tiếng gào thét văng vẳng trong đêm, phụ vào nhiều tiếng súng lạnh lẽo.

Vừa chui ra khỏi cửa thoát hiểm, chúng tôi đã bắt gặp ngay xe của Ngố đang chờ.
Sami, Hồng Ngựa, Nhi Cây Trâm mừng đến khóc rống.

Mặt Quỷ hỏi “những người còn lại đâu?”
“trên xe Mũi Đỏ và Giáo Sư, họ đưa Anna và Anh Hai tới Ổ Gà rồi”

“Ổ Gà?”
“đó là nơi những người bạn chiến đấu của Anh Hai sống, ở đó họ có thể cấp cứu như trong bệnh viện” - Hồng Ngựa giải thích.
“vậy.. vậy Ngọc không bị thương chứ?”
“nó còn trách nhiệm hộ tống Anh Hai, không thể bị thương lãng xẹt thế đâu, cứ yên tâm”

Mặt Quỷ gật đầu nhẹ nhõm rồi lập tức phân phó
“Ngố! mau đưa mọi người đến nơi an toàn, chúng tôi sẽ theo đuôi mọi người ngay”.

Chiếc xe trắng phóng hết tốc lực trên đoạn đường dài thênh thang.
3 người còn lại hối hả chạy tới bãi đổ xe.

Lúc này rất đông bọn áo đen vẫn còn tụ tập chưa li khai, bọn chúng đang trò chuyện gì đó với 1 tên cao lêu nghêu vừa bước xuống từ chiếc Range Rover.

Một thằng tinh mắt trông thấy chúng tôi vội la lên
“là thằng đó, chính nó bắn chết Thằng Hề”.
Tức thì 1 loạt đạn xả về phía này, chúng tôi cuống cuồng nấp sau những chiếc xe con, cửa kính vỡ nát tan tành.

“thằng Xích Vân bao giờ cũng xuất hiện đúng lúc” - Mặt Quỷ lăm le súng trong tay, ánh mắt gã long lên.

Có vẻ tên khốn Xích Vân vừa bắn chúng tôi là kẻ thù không đội trời chung với gã.

“Mặt Quỷ, mày còn nhận ra tao không?” - Xích Vân la lớn.
“2 người mau vào xe đi, cúi thấp đầu xuống” – Mặt Quỷ không trả lời hắn mà tự tay mở cửa cho vợ chồng tôi rồi bắn trả vài phát đạn.

Tôi đẩy thắm nằm sát xuống chân ghế, rồi phủ lên người em, ôm chặt cứng, bụng cầu khấn “lạy trời, nếu có trúng đạn xin hãy trúng vào con”

Chiếc xe đột nhiên giật, rồi chuyển động rất mau chóng, dường như Mặt Quỷ đang gấp rút quay đầu xe.
Thêm nhiều tiếng súng nổ vang lên, đạn trúng vào lớp vỏ thép, ngân vang sởn gai ốc.

Thắm hỏi tôi trong tiếng nấc “Hai Mặt, anh còn sống không?”
“còn, anh đây! anh chưa trúng phát nào đâu”
“nếu còn sống thì kể chuyện gì đi”
“sao tự nhiên bây giờ lại kể chuyện?”
“em muốn biết khi nào thì anh an toàn, anh còn chém gió được tức là vẫn khỏe, em sợ nhất mỗi khi anh im lặng”

Tôi hôn lên gáy, lên vai vợ từ phía sau, miệng nói nhăng nói cuội điều gì đó không nhớ nổi.

Mùi lốp xe chà sát lên đường khét nghẹt, tôi và Thắm hết va bên này lại đập bên kia, nhưng miệng tôi vẫn cứ thao thao bất tuyệt.

“em có biết chim trĩ và bệnh trĩ giống nhau ở chỗ nào không?”
“em không biết”
“thế vì sao trong giới động vật con đực luôn “ngựa” hơn con cái?còn đối với người thì ngược lại?”
“em không biết”
“vậy em còn nhớ câu đầu tiên em nói với anh là gì không?”
“cái này em biết, lúc đó em hỏi anh “đã nhìn đủ chưa?”
“không phải, câu khác cơ”
“em đã nói câu đó là câu đó, anh nhớ nhầm sang câu “chị thấy cưng quen lắm” rồi đúng không?”
“vớ vẩn, câu đầu tiên em nói là “mười nghìn thì mày ra ngoài kia đút cột điện!”
“hahahaha” – Thắm cãi “câu đó em không nói với anh”

Bỗng nghe loáng thoáng Mặt Quỷ gầm lên “thằng khốn, chết đi!”
“đoàng, đoàng, đoàng”
Có tiếng còi xe inh ỏi, cả tiếng la hét ầm ĩ của nhiều người.
Chắc chắn chúng tôi đang lao đi rất nhanh trên đường và bọn áo đen đang bám theo sát nút.

Tôi gào “đại ca ơi, gã đó có thù oán với anh sao?”
“két, két, két...”
“chuyện thuộc về quá khứ rồi nhóc, bám chắc !”

Tôi chưa kịp phản ứng đã theo đà xe đập đầu vào cửa đánh “cốp”.

“xoảng, xoảng xoảng” tiếp theo đó 1 loạt đạn oanh tạc kính sau xe, những mảnh kính vỡ rơi vương vải trên đầu tôi.
“xoay người lại” – Thắm la – “để em lên trên!”
“không được, nằm im đi, nguy hiểm anh chịu”

Em túm chặt lấy hông tôi, cố gẳng đẩy tôi sang 1 bên nhưng mãi không đủ sức.
“em còn khỏe thế này anh mừng lắm Thắm”
“chết tiệt, em lớn hơn anh, em mới là chủ cái gia đình này, em ở trên !”
“ở nhà toàn thế, tối nào cũng thế, bây giờ đổi ca”

Mặt Quỷ xen vào “bây giờ có cần vô khách sạn không?”

Xe đập vào 1 chiếc xe khác chạy ngược chiều, đầu tôi va phải thành ghế choáng váng.
“Á.. á” Thắm cũng không nhẹ nhõm gì hơn.

Bất thình lình chiếc xe chao đảo dữ dội, chúng tôi có cảm tưởng đang trượt dài trên sàn.
“Két két két”, tôi ôm cứng lấy Thắm, 2 vợ chồng đồng thanh hét “a...a.. a”

Xe quay ngang đường, vẽ 1 vòng như compa, tiếng lốp chà xát xen lẫn với tiếng đạn bắn “đoàng, đoàng, đoàng”
Tôi nghe thấy Mặt Quỷ hét lên “vĩnh biệt thằng khốn nạn nhất trên đời!”

“vĩnh biệt rồi sao?”
Chỉ chờ có thể tôi lập tức vịn đệm ghế ngồi bật dậy.
Khi nhìn qua cửa sổ, quang cảnh hãi hùng ập đến trước mặt tựa cơn sóng dữ.
Chiếc Range Rover đen trùi trũi lô`ng lên như 1 con bò tót hung tợn.

Xích Vân lãnh liền 3 phát đạn găm vào đầu và ngực chết ngay tại chỗ, chiếc xe mất kiểm soát đâm thẳng vào hông xe tôi.
“Cẩn thận!”
“Hai Mặt...”

Hai tiếng la kinh hoàng của đôi bạn đồng hành, cùng ánh đèn pha sáng choang là những thứ cuối cùng tôi nhớ được trong đêm hôm đó.

Đó là 1 đêm không ngủ!

Mặc dù những người ở Ổ Gà đã hết sức cố gắng cứu chữa, nhưng Anh Hai vẫn không qua khỏi.
Tất nhiên, mọi người biết thừa đứng sau vụ này là Monaco danh tiếng lẫy lừng.
Mục tiêu bọn họ đề ra đã đạt được.
Đêm Màu Hồng hỗn loạn tan tành, máu xác rải rác.
Vụ đâm chém đẫm máu nhất trong lịch sử đã diễn ra ngay tại vũ trường.
Những tờ báo lớn được dịp tha hồ giật tít nóng.

Monaco kê gối ngủ ngon, mất bọn chốt thí như Thằng Hề chẳng hề ảnh hưởng đến sòng bạc.
Chuyện nhỏ nhặt đã được bọn tay chân giải quyết theo đúng chỉ tiêu “càng ì xèo càng tốt”.

Còn các ông Tổng coi như nhổ bỏ được cái gai trong mắt, chỉ việc đợi giấy tờ đưa đến, bình luận một câu
“ái chà chà, cái đám nhóc con nhố nhăng trong vũ trường ăn chơi thác loạn, làm loạn nhân dân, dẹp ngay cho yên!” – sau đó phóng tay đóng con dấu đánh cộp.

Sau đêm Halloween đẫm máu, vũ trường đóng cửa im ỉm.
Đêm Màu Hồng chỉ còn là dĩ vãng.



Chương 45: Đền Ơn Đáp Nghĩa.

Tôi tỉnh giấc trong ánh đèn pin chói lóa dọi vào mắt, 1 nhân hình áo xanh đeo khẩu trang nhíu mày xem xét gì đó.

Rồi ngay lập tức trả lại bóng đêm tĩnh lặng.
Có tiếng người nói rì rầm.
Tôi mở mắt ra, một trần nhà trắng xóa hiển hiện trên cao.

Mọi kí ức trước đây như 1 cơn lốc ào ạt đổ về, bóng hình người con gái khắc sâu trong tâm khảm dường như chỉ mới bên tôi 1 giây trước đó.

“Thắm?Thắm đâu? Chuyện gì đã xảy ra?”

Đầu óc tôi như muốn vỡ tung, những thứ xung quanh nhòe nhoẹt.
Từ chậu hoa, tivi, vách tường,...cho đến giường bệnh trải nệm trắng muốt.

Rồi bỗng 1 mái tóc đen dài quen thuộc xuất hiện cách tay trái tôi chỉ chừng 3 tấc.
“là Thắm!” – lòng tôi gọi to 1 tiếng ấm áp.
Tôi khó nhọc đưa bàn tay vuốt ve đầu em, khẽ chạm vào làn tóc mượt.

Bất chợt, Thắm giật mình thức giấc, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía tôi.

“anh...” – giọng Thắm nghẹn lại, dành chỗ cho 1 giọt nước nhỏ xuống khóe môi - “anh tỉnh rồi, anh có thấy em không?nhận ra em không
?”
Tôi gật đầu.
“số mấy đây?” - Thắm đưa 3 ngón tay.
“hai cộng một...”
“haha, đồ quỷ! Anh là con quỷ sống dai như đĩa”

Chuyện tiếp theo đó làm tôi sững sờ.

Chỉ 5 phút sau, bố mẹ tôi hớt hơ hớt hải chạy vào phòng.
Thắm lập tức đứng tránh sang 1 bên.

“thằng con bất hiếu! sao đến bây giờ mày mới tỉnh hả?”

Giọng mẹ vỡ ra “...con có làm sao không?có thấy mệt mỏi đau đầu không?”
“có muốn ăn uống gì không?uống sữa nhé?”
Tôi gật đầu “con muốn uống nước” ngay tức thì mọi người tranh nhau pha nước, chuyện lỗi lầm trước kia coi như xí xóa.

Khi biết chuyện tôi bị tan nạn xe, bố mẹ cấp tốc bay thẳng xuống Sài Gòn.

Mẹ tôi đã mắng nhiếc Thắm bằng tất cả những từ ngữ nặng nề nhất đối với bà.
Sau đó liếc thấy chiếc nhẫn cưới của ông bà nội đang đeo trên tay THắm, bố mẹ chỉ còn nước nhìn nhau than thở.

Nằm 1 chỗ nhìn bố mẹ tất bật chăm sóc, tôi mới thấy thấm thía giá trị của gia đình.

Nhắc tới gia đình, tôi hạnh phúc hơn mọi người, có đến cả hai gia đình lúc nào cũng yêu thương và chăm sóc tôi.

Bố mẹ vẫn không thể chấp nhận chuyện Thắm là con dâu, nhưng em vẫn nài nỉ được ở bên tôi, mỗi ngày chỉ hai tiếng đồng hồ cũng được.

sau khi tôi tỉnh giấc, Thắm gần như thay phiên mẹ, đút cho tôi ăn, chăm sóc tôi tận tình chu đáo.
Ban đêm trước khi đi ngủ, còn ngồi đọc truyện cho tôi nghe, đến khi xuất viện vừa vặn hết 1 cuốn tiểu thuyết nho nhỏ.

Các thành viên còn lại của gia đình đĩ điếm cũng lục tục xuất hiện.

Hồng Ngựa là người đến thăm tôi lâu nhất, chị ngồi hàng mấy giờ đồng hồ để trò chuyện cùng Thắm, lại còn tự tin xã giao với bố mẹ tôi.

Tiếp theo đó là Nhi Cây Trâm, mẹ tôi vẫn có ấn tượng tốt với chị ta nên thái độ có phần cởi mở hơn. Thi thoảng giáo sư cũng ghé qua đưa đón Nhi.

Các cặp vợ chồng Sam - Ngố và Linh - Mũi Đỏ đến rồi đi bất chợt, nhưng mỗi khi họ xuất hiện, y như rằng bệnh viện không được yên ổn.
Bố mẹ tôi ngây cả người lắng nghe Linh - Sam tranh nhau phát biểu.

Cuối cùng là đôi tình nhân đậm chất giang hồ mà tôi và Thắm mắc nợ nhiều nhất.
Mặt Quỷ - Ngọc Dao Lam bao giờ cũng liều mạng giúp đỡ chúng tôi trong tất cả mọi rắc rối.
Không có họ, vợ chồng tôi sẽ chẳng bao giờ đến được với nhau.

Mặt Quỷ bị thương phải bó bột tay trái, 1 chân cũng đi cà thọt, thấy mọi người trong bệnh viện nhìn, gã nổi cáu “gãy 1 tay thì có gì mà nhìn, muốn thử 1 đấm không?”

Ngọc Dao Lam hạnh phúc khoác tay gã, vừa đi vừa làm nũng “ban nãy ngoài cổng có thằng cò nó chỉ em qua khoa sản khám đấy anh ạ”
“mẹ kiếp, cái thằng chán sống rồi, còn tay phải anh dư sức bóp chết nó !”

Rất nhiều những kỉ niệm trong thời gian nằm viện khiến tôi rơi nước mắt, cũng có khi không dằn lòng được lại phải cười nghiêng ngả.

Tuy nhiên, đã qua cả tuần lễ mà sức khỏe tôi vẫn chẳng khá hơn bao nhiêu, chân tay rất khó cử động.

Hỏi bố mẹ, bố mẹ bảo ráng tĩnh dưỡng thêm 1 thời gian nữa.
Hỏi Thắm, Thắm chu môi “đàn ông đàn ang gì mà yếu như sến, phải như em bây giờ tập cử tạ”

Thỉnh thoảng bác sĩ đến kiểm tra, tôi bèn lựa lời hỏi thăm, ông ấy chỉ cười hiền không trả lời rõ ràng, mười lần như chục đều nói
“cháu trai cứ yên tâm nằm dưỡng bệnh cho khỏe, bệnh viện còn phải theo dõi, xét nghiệm nhiều lắm.”

Giữa tháng 11, cả phòng bệnh được trang trí toàn hoa là hoa, bóng bay đủ thứ màu sắc treo trên đầu giường, cao đến chạm trần nhà.

Sami thổi tèn “tít.. toe”, Linh DJ vừa hát vừa dùng tay đệm nhạc, phê như phê thuốc.

Ngọc Dao Lam, Nhi Cây Trâm đứng múa giữa phòng.
Những người còn lại thay phiên nhau cắt gọt hoa quả, chuẩn bị dao nĩa.
Đúng 6 giờ tối đèn tắt, Hồng Ngựa thắp nến.

Vợ yêu rước bánh kem từ ngoài cửa phòng dạo 1 vòng tới trước mặt tôi.
Mọi người cùng nhau hát “Happy birthday to you, happy birthday to you....”
Hát xong Thắm hô “thổi nến đi chồng”.

Tôi lấy 1 hơi thổi tắt hết nến.
Điện bật sáng, mọi người ăn chơi nhảy nhót tới khuya.

Bố mẹ tặng tôi 1 món quà to đùng, xoa đầu tôi nói “ráng ăn uống nhiều vô cho khỏe, sớm ra viện nghe con”
“bố mẹ yên tâm, con đã hứa sẽ đi du học thì nhất định làm được”

Mẹ lắc đầu “thôi con ạ, bị thương nặng thế này ở nhà cũng được, bố mẹ không ép con nữa đâu”

Tôi kiên quyết “đúng là trước đây con không muốn đi, nhưng sau khi cưới vợ con đã có ý thức cho tương lai rồi, cái bằng thạc sĩ MBA con sẽ cố gắng giành lấy”

Bố mẹ nhìn nhau cười, nụ cười đượm nét buồn thoáng qua.

Vài ngày sau, càng lúc tôi càng cảm thấy đôi chân có nhiều dấu hiệu lạ lùng.
Hai tay giờ đây đã làm việc tốt, thi thoảng hơi đau nhức 1 chút, đầu cũng hơi ê ẩm, chỉ duy có hai chân là không thể cử động như mong muốn.

Ngập tràn trong cảm giác lo sợ, tôi đem chuyện này ra hỏi Thắm trước tiên.
Em mỉm cười “cái chân chạy nhảy chơi bời gái gú cho lắm vào, bây giờ trời phạt nó khỏe sau cùng chứ có gì lạ”

“không phải, chắc chắn chân anh đã gãy nặng lắm, Thắm, em có nghe bác sĩ nói gì không?”
“làm gì có, anh toàn lo vớ vẩn”

Tôi điên tiết “tại sao lúc nào cũng như vậy?mọi người cứ thích giấu giếm tôi là sao hả? tôi không có quyền được biết sức khỏe của mình hay sao?”

“chồng ơi, thôi đừng la nữa kẻo bố mẹ anh lo” –Thắm vuốt ngực tôi.
“vậy em nói đi, chân anh làm sao?”

Thì ra, sau vụ tai nạn, chân tôi bị liệt rất nghiêm trọng, không thể đi đứng trở lại được.

Các bác sĩ đã tìm mọi cách cứu chữa nhưng đành bó tay.
Sau khi sức khỏe hồi phục, tôi sẽ phải sống suốt phần đời còn lại trên xe lăn.

Tôi không nói được lời nào từ khi biết sự thật.

Tự do! Tự do chạy nhảy, vui đùa là thứ bất kì ai cũng muốn, nhưng tôi đã không còn tự do.
Cuộc đời tôi mãi mãi là gánh nặng của người khác.

Chẳng trách bố mẹ bảo không cần đi du học.
Bây giờ thì tương lai chấm hết.

Chiều tối trời đột nhiên nổi gió to, bầu trời sầm sập như chuẩn bị đổ sập xuống đến nơi. Thời tiết dường như cũng cùng chung tâm trạng với tôi: căng thẳng và bế tắc !

Tôi và bố mẹ ngồi lặng lẽ trong phòng bệnh, sau khi hay tin tôi đã biết chuyện, bố cứ nhắm mắt chẳng nói nửa lời, mẹ ủ rủ ngồi bên giường bệnh đồng dạng chẳng lên tiếng.
Không khí trong căn phòng nhỏ vô cùng ngột ngạt.

Tôi thấp thỏm nhìn ra ngoài cửa sổ, mây mù che kín những ngôi sáo lấp lánh trên bầu trời, cả không gian xung quanh bệnh viện tối om như mực, chỉ le lói mấy ánh đèn vàng phía xa xa.
Gió thổi ì ào đầy thê lương, lá cây đập vào cửa kêu loạch xoạch.
Cả thế giới dường như đang chìm trong tối tăm và lạnh lẽo.

Mẹ ngoảnh đầu nhìn bố, lát sau cả hai người đều nhẹ nhàng an ủi động viên tôi :
“thôi con ạ, tai nạn đâu có ai tránh được, rồi sau này khỏe lại, bố mẹ sẽ tìm 1 công việc phù hợp cho con”

Bố chêm vào “hơn nữa, vợ con cũng đã có tính toán rồi mà, nó hứa với bố mẹ sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho con, tạo điều kiện cho con làm những việc mình thích”.
Bất giác bố lại dùng từ “vợ con” tức là đã thừa nhận Thắm.

Mẹ tôi kín đáo liếc bố, bố vội thanh minh: “thì có làm sao đâu nào?chúng nó đó phải đôi phải lứa với nhau thì cứ chấp nhận đi”.

Tôi cảm động ngoảnh mặt nhìn bố, khẽ gật đầu.

Mẹ thở dài 1 tiếng xúc động, sau đó với tay bật tivi cho tôi xem.
Tivi mở đúng vào kênh có phát sóng chương trình ca nhạc của những người khuyết tật.

Mẹ toan chuyển đài, tôi ngăn “mẹ cứ để đấy, con muốn xem”.

Thế là tôi ngồi từ chiều đến tối xem họ biểu diễn.
Ai cũng hát hay, ai cũng diễn tốt, ánh mắt họ tràn đầy niềm tin và nghị lực.

Đêm khuya vắng lặng, trong căn phòng lạnh lẽo đầy mùi clo khử trùng, tôi nằm gác tay lên trán lặng thinh nghĩ ngợi.

Đồng hồ chạy tích tắc tích tắc, 2 tiếng đồng hồ trôi qua nhanh vèo, lúc này đã gần nửa đêm.

Thình lình có tiếng mở cửa, rồi 1 bóng người khẽ khàng bước đến bên giường bệnh.

“sao anh không ngủ đi, em biết ngay giờ này anh còn thức mà” - Thắm lên tiếng trách cứ. giọng nói em thấm đượm nỗi buồn.
“ừ, anh chuẩn bị ngủ đây”
“anh đừng nghĩ ngợi nữa, mất 2 chân thì đã làm sao chứ, anh tàn nhưng đâu có phế”

Tôi thấm thía ngắm nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt, nay đã là vợ tôi, trong đêm tối khuôn mặt em sáng bừng như 1 đóa hoa bách hợp dịu dàng tinh tế.

“vợ yêu, em nói đúng, anh tàn nhưng không phế đâu!”
“vậy anh phải ngoan ngoãn nghe lời em như lúc ở nhà, ngủ đi nghe chưa”
“anh ngủ đây”
Tôi nhắm tịt mắt.
“hihi” –Thắm cười khúc khích, ngồi xuống bên giường bệnh ngắm nhìn tôi hồi lâu.

Tôi đoán em đang chờ cho đến khi tôi ngủ thực sự, vì em ngồi lâu, lâu lắm!

Mặc kim đồng hồ cứ thế xoay, người con gái vẫn một mực ở lại bên tôi.
.:: Trang chủ ::.
XÂY DỰNG MỘT WAP MIỄN PHÍ
TRÊN DI ĐỘNG

HAYSO1.ME

watch sexy videos at nza-vids!