phim sex dien thoai

SAU ÁNH HÀO QUANG

- Anh.. - Trúc ấp úng chưa biết nói gì, đầu lưỡi nàng vẫn truyền đến hương vị ngọt ngào khó tả.

- Bốp bốp... Em đóng rất đạt. Em làm thầy ngạc nhiên đấy. - Thầy Trung vừa đi vào vừa vỗ tay.

Trúc đứng lên, ngượng ngùng nhìn thầy.

- Em tự đánh gía mình thế nào? - Thầy Trung hỏi.

- Em.. Em thấy có gì đó chưa ổn. Hình như trạng thái tâm lý nhân vật chỉ đạt mức đau đớn của mất người yêu, nhưng chưa lột tả được sự hối hận muộn màng vì lỗi lầm của mình gây ra cái chết của anh. - Trúc nói.

- Hay .. Hay lắm. Em nhận xét rất đúng. Với tuổi đời của em, nghĩ được như thế đã là xuất sắc lắm rồi. Nhưng cái em thiếu bây giờ là trải nghiệm. Dĩ nhiên, chẳng ai bắt em hại chết người yêu mình để trải nghiệm thật. Mà là học hỏi từ những người đi trước. - Ông ngưng một chút như lấy hơi.

- Đây em cầm lấy. - Ông đưa cho Trúc một đĩa DVD. - Đây là phim "Quê hương đỏ máu", một tuyệt phẩm năm 1976. Trong đó có một đoạn, diễn viên Hồng Thanh khóc bên xác con. Đứa bé đòi theo mẹ ra đồng, nhưng bà nhất quyết bắt nó ở nhà. Khi máy bay địch oanh tạc, bà chạy về thì đã muộn. Nghe nói đây là kinh nghiệm đau đớn đã xảy ra thật sự trong cuộc đời bà, vì thế khi đóng xong vai này, bà không tham gia bất kỳ một bộ phim nào nữa.

_____________________

Trúc nằm sấp trên giường nhìn qua cánh cửa ban công. Mắt nàng đỏ hoe, còn rơm rớm nước mắt. Nàng nghĩ đến bộ phim vừa xem.

Người đàn bà đó rũ rượi gào khóc đến đờ đẫn bên xác con không còn nguyên hình hài. Bà ta đau đớn thật sự, từng cơ thịt co giật trên khuôn mặt làm mặt bà như biến dạng. Nỗi đau đó phải lớn thế nào? Đó không còn thuộc phạm trù của diễn xuất, mà là một sự thẩm thấu, đồng cảm nhân vật bằng chính bản thân mình. Xuất thần.

Trúc biết mình không thể làm được điều đó. Nhưng đó là một tuyệt phẩm ra đời khi mà cả đất nước còn vật vả trong nổi đau của chiến tranh để lại. Họ không thể đòi hỏi lớp diễn viên trẻ như nàng phải diễn được như thế trong một bộ phim thị trường. Ý nghĩ này làm lòng Trúc nhẹ nhõm. Nhưng dù thế nào nàng cũng phải cố gắng với hết khả năng mình, vì đây là cơ hội duy nhất.
________________________

Chiếc taxi vàng chạy đến trước bậc thang của tòa nhà rồi dừng lại. Hào Nam đã đứng sẵn ở đó, kế bên người quản lý của anh ta. Hào Nam bước đến mở cửa xe trong ánh mắt tròn xoe ngạc nghiên của người quản lý.

Trúc bước xuống, cùng với Thầy Trung. Nàng hôm nay đẹp lạ thường, nhưng trong mắt nàng có điều gì đó rất khác. Dường như là sự kiên quyết, sự tự tin.

Hào Nam bước đến, theo thói quen cởi mở anh mở rộng hai cánh tay mình.

Thật bất ngờ Trúc không tránh né, đứng yên anh ôm thật nhẹ. Mùi hương mái tóc của nàng làm anh ngây ngất.

- Em đẹp lắm. - Anh nói khẽ vào tai nàng.

- Cảm ơn anh.

Tổng hành dinh của Cty Thiên Hà nằm trong khuôn viên thật rộng của một căn biệt thự kiểu Pháp. Lối vào trải thảm đỏ, hai bên trưng bày hình ảnh các diễn viên nổi tiếng và các bộ phim họ tham gia do Cty Thiên Hà sản xuất. Trúc thấy cả hình của Nhật Vy. Nàng thầm nhủ với lòng một lúc nào đó hinh ảnh của nàng cũng được vinh danh trên bức tường này.

Trúc, Hào Nam và thầy Trung ngồi chờ trên dãy ghế ngoài phòng họp.

- Hít thở sâu vào. - Thầy Trung quay sang nhắc nhở nàng như thường lệ.

- Em đang rất bình tĩnh. Thầy yên tâm. - Trúc quay sang nhoẻn miệng cười với ông.

Thầy Trung nhìn nàng thoáng ngạc nhiên. Sự lo lắng, thấp thỏm ngày đầu tiên đi đóng thế hoàn toàn mất tăm, cứ như chưa bao giờ xuất hiện trên người Trúc. Ông mừng thầm, biểu hiện bình tĩnh của Trúc làm ông yên tâm.

Trúc mỉm cười một mình. Đêm qua, nàng đã nói với anh hết mọi chuyện. Anh rất ngạc nhiên. Nhưng điều làm Trúc bất ngờ là anh không phản đối nàng, dù một chút cũng không.

"Dù em có làm gì đi nữa, anh vẫn luôn yêu em. Dù mai kia em có trở thành một ngôi sao lớn, hay chỉ là một người nội trợ tầm thường, anh vẫn luôn yêu em. Vì hình ảnh chân thật nhất của em đã nằm trong tim anh, sẽ theo anh suốt cuộc đời này, không thay đổi."

Lời anh nói làm cho nàng cảm động đến rơi nước mắt và cũng truyền cho nàng sự tự tin vô hạn. Dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn luôn bên nàng.

- Xin mời vào. - Một cô gái bước ra mời mọi người.

Bên trong căn phòng thật rộng. Một chiếc bàn dài phủ khăn trắng. Bốn người ngồi trên bàn nhìn Trúc bước vào với ánh mắt dò xét.

Hào Nam và thầy Trung tự tìm đến dãy ghế xếp sát tường dành cho họ.

Riêng Trúc dù không ai căn dặn nàng vẫn tự tin đi đến trước chiếc bàn, mỉm cười cúi đầu chào. Trong bốn người, hai đàn ông, hai phụ nữ, nàng chỉ biết ông Hoàng, đạo diễn của bộ phim.

- Mời em ngồi. - Ông Hoàng chỉ nàng ngồi vào chiếc ghế giữa phòng.

- Tôi xin giới thiệu. Đây là bà Hoàng Diệu, Chủ tịch kiêm Giám đốc Điều hành Cty Thiên Hà. - tay ông hướng về người phụ nữ ngồi vị trí trung tâm.

Bà ta ăn mặc rất sang trọng, nét mặt phúc hậu, nhìn nàng mỉm cười. Chợt Trúc cảm thấy nụ cười của bà rất quen thuộc, nhưng nàng không nhớ được đã gặp ở đâu.

- Đây là Ông Chen - Phó Giám đốc điều hành. - tay ông hướng về người đàn ông to béo ngồi bên bà Hoàng Diệu.

Ông Chen, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay là người gốc Hoa, da trắng, mắt nhỏ. Ông ta nhìn nàng rồi cười híp mắt trông rất hoạt kê.
- Còn đây là Bà Loan - Giám đốc sản xuất.

Bà Loan không hề nhìn lên Trúc lần nào, cứ cúi đầu đọc tài liệu, như không nghe lời giới thiệu của ông Hoàng. Trúc nhớ ngay tới một chi tiết, rất có thể là nguyên nhân của bà ta không thích nàng, tên Thắng của đoàn phim là cháu bà ta.

Ông Hoàng hơi nhíu mày khó chịu trước biểu hiện của bà Loan. Ông cười khổ nhìn nàng, rồi nói:

- Em có tự tin diễn đoạn phân khúc này không?

- Dạ,.. Em sẽ cố gắng. - Trúc gạt bỏ mọi suy nghĩ lung tung trong đầu.

- Em...

- Bắt đầu được rồi đấy. Chúng tôi không có nhiều thời gian đâu.

Ông Hoàng vừa định nói gì đấy thì bị bà Loan cắt ngang. Ông tức giận mặt đen lại.

- Dạ, em xin cảm ơn Ban giám đốc Cty cho em cơ hội này. - Trúc đứng lên cúi người, mặt nàng tĩnh lặng như nước.

Trúc quỳ gối bên thi thể Hào Nam đang lạnh dần tím tái. Mắt nàng đờ đẫn nhìn vết thương lớn trên ngực anh, tay nàng đè chặt bên trên nhưng máu vẫn trào ra liên tục thấm ướt cả chiếc áo trắng đang mặc.

Nàng quỳ đó thẫn thờ, như quên mất mình đang diễn. Thầy Trung bấu chặt tay lên đùi mình nhấp nhỏm, tách.. tách, kim giây của chiếc đồng hồ treo tường như đang đánh vào ngực ông. Bà Loan nhếch mép lên cười, định nói gì đó. Chợt bàn tay của Bà Hoàng Diệu đưa lên ngăn bà ta lại, ánh mắt bà không rời khỏi Trúc.

Hai vai nàng bắt đầu run rẩy, bàn tay buốt lạnh cứng đờ giữa khoảng không, giọt nước mắt đầu tiên chảy dài xuống má. Như bừng tỉnh, Trúc òa lên khóc, tiếng khóc của mang theo sự đau đớn, day dứt, hối hận thật sâu. Tiếng khóc của nàng không lớn, ngắt quãng, nhưng mỗi tiếng nấc như một khúc ruột bị cắt lìa ra.

Nàng cúi xuống hôn lên đôi môi trắng bệch lạnh buốt của anh. Nàng hoảng hốt khi nhận ra nó lạnh buốt, không còn sự sống.

- Anh.. ơi! Anh đừng bỏ em. Em xin anh. Là lỗi của em.. Là lỗi của em...

Giọng nói nàng run rẩy, nước mắt chảy ướt cả gương mặt tái nhợt của anh. Nàng như lịm đi bên anh.

Căn phòng im phăng phắt, chỉ có tiếng kim đồng hồ gõ nhẹ trên tường.

- Bốp ... Bốp.. Bốp..

Tiếng vỗ tay đầu tiên của ông Hoàng, làm mọi người bừng tỉnh. Tất cả mọi người đứng lên vỗ tay, duy chỉ có bà Loan vẫn ngồi đó im lìm.

Hào Nam mở mắt ra, gường mặt thiên thần của Trúc ngay trên ngực anh. Hai mắt nàng nhắm nghiền, đôi môi mím chặt. Anh khẽ lay nàng. Mí mắt nàng chuyển động rồi chậm rãi mở ra, dòng nước mắt vẫn chảy ngang qua sống mũi xuống ngực anh.

Hào Nam chậm rãi đỡ nàng đứng lên.

- Tốt. Tốt lắm. - Ông Hoàng nói.

- Không đạt. Lời thoại không đúng.

Đột nhiên, bà Loan đứng phắt dậy nói trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Ông Hoàng mặt mũi đỏ bừng, quay lại nhìn bà ta, rồi nhìn sang bà Hoàng Diệu.

- Đúng là không theo lời thoại trong kịch bản. - Bà Hoàng Diệu nói.

Trúc cúi đầu không có biểu hiện gì. Thầy Trung, Hào Nam chán nản lắc đầu. Ông Hoàng thấp thỏm lo lắng. Riêng bà Loan thì nhếch mép cười đắc ý.

- Nhưng khó khăn lớn nhất trong phân đoạn này là lột tả tâm lý nhân vật, theo ý kiến của tôi, em đã làm rất tốt. Lời thoại tuy là quan trọng, nhưng cứ cứng nhắc đi theo mà không diễn tả được tâm trạng thì càng là thất bại lớn hơn. - Bà Hoàng Diệu mỉm cười nói.

- Vậy tức là... - Thầy Trung run run hỏi.

- Tức là ... Trúc sẽ đảm nhiệm vai đó thay Nhật Vy. - Bà ta mỉm cười nói.

Bà Loan sững sờ nhìn bà Hoàng Diệu, rồi mím môi im lặng không nói gì nữa.
___________________________

Trúc và thầy Trung bước ra khỏi căn phòng.
Tiếng chúc mừng của mọi người vang lên không ngớt, chỉ có Trúc là vẫn lâng lâng.

Tai nàng còn lùng bùng lời nói của bà Hoàng Diệu.

"Vì em chưa có danh tiếng và tham gia bộ phim đầu tiên nên Cty chỉ có thể ký hợp đồng với em ở mức thù lao tương đối thấp. Một trăm năm mươi triệu. Em thấy thế nào?"

Trúc không thể tin nổi hợp đồng đầu tay của mình lại mang về số tiền lớn như thế. Đối với nàng đây là một động lực to lớn để tiếp tục đi trên con đường này. Con đường tràn ngập ánh hào quang.

____________________________

- Anh ơi! Anh... Ưm... Em chết mất... Anh vào trong em đi... Em muốn... Ưm.. Ưm..

Tiếng rên la của Trúc vang vọng trong căn phòng. Mặt nàng đỏ bừng, nằm bẹp trên gối, hai chân chống cao lên, mông không ngừng uốn éo phản đối chiếc lưỡi tham lam của Bắc vét sâu vào âm hộ. Hai tay anh không ngừng vuốt ve cặp mông tròn căn của nàng, mặt anh nhòe nhoẹt nước nhờn của nàng.

- Anh.. Ưm.. Em.. Muốn của anh.. mà...

Đột nhiên, một vật thật to và nóng nhanh như chớp lấp kín âm hộ nàng.

- Ahh..

Trúc há hốc cả miệng. Mắt nàng dại đi theo từng nhịp của hạ thể anh thúc vào âm hộ nàng. Hai bàn tay anh vỗ chan chát lên cặp mông tròn lẳng của nàng, đến làn da đỏ rực lên. Cảm giác sướng khoái xen lẫn đau rát trên mông làm cơn cực khoái đến nhanh hơn.
- Ahh... Ah.. Ah.. Anh .. Ơi...

Trúc rên thật lớn. Hai chân nàng mềm nhũng không dựng người lên được nữa. Hai tay anh vẫn kềm chặt hông nàng ráng thúc vào vài lần thật sâu rồi bắn tinh xối xả trong nàng.

Trúc đưa tay lau mồ hôi trên trán anh. Nàng mỉm cười hạnh phúc. Chỉ cần được bên anh, những khó khăn căng thẳng nàng đều có thể vượt qua.

- Bây giờ em có thể nói cho anh biết chưa? - Anh hỏi.

- Không có gì. Chỉ là em... vượt qua được đợt kiểm tra diễn thử sáng hôm nay thôi.- Trúc nói với giọng bình thản, nhưng trong lòng nàng thật sự sung sướng muốn hét to lên.

- Vượt qua... Có nghĩa là...

Bắc vùng dậy, trợn tròn mắt nhìn nàng, hỏi lại. Trúc mỉm cười, với hai tay ôm cổ anh kéo xuống, nói nhỏ vào tai anh:

- Có nghĩa là... em sẽ nhận vai đó thay Nhật Vy.

- Ah... Em nói thật. - Bắc mừng muốn điên lên, hai tay anh nắm chặt cánh tay nàng.

Trúc hạnh phúc gật gật đầu. Nàng nói thật nhỏ vào tai anh, một tin mà nàng nghĩ anh càng ngạc nhiên sung sướng hơn. Đôi mắt của Bắc đang sáng rực vui mừng, chợt tối sầm lại. Nhưng sự u ám trong mắt anh chỉ thoáng qua rồi biến mất tăm.

- Vậy là quá tốt rồi. Em có thể giúp cha mẹ trả nợ. - Anh nói nhỏ.

- Ừ. Dĩ nhiên rồi. Em sẽ trả hết nợ cho cha mẹ. Mang cha mẹ lên Sài Gòn phụng dưỡng. Cha mẹ sẽ không còn lao tâm vì kiếm tiền nữa. Em sẽ...

Bắc mỉm cười nhìn Trúc dệt mộng đẹp. Tuy anh chỉ lớn hơn nàng hai tuổi, nhưng anh biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như nàng nghĩ.

Số tiền thù lao nàng nói với anh là một con số không tưởng đối với anh hiện giờ. Anh vui cho nàng, nhưng anh lại càng lo lắng cho tình yêu hai người. Con đường nàng đang đi đầy cám dỗ hào nhoáng. Liệu tình yêu hai người có trọn vẹn khi cấp bậc của họ ngày càng cách xa nhau.
- Hi Hi..

Trúc bật cười vui vẻ trước câu nói đùa của thầy Trung.

- Nào! Bây giờ trở lại công việc.

Trúc hít một hơi thật sâu để tập trung tinh thần. Đôi mắt nàng chợt lóe lên giận dữ, răng nghiến chặt. Thầy Trung nhìn nàng như tán thưởng.

"Không... Tôi không đồng ý. Phải giữ con tôi lại, dù tôi có mất mạng khi sinh nó, tôi vẫn tự nguyện."

Trúc hét lên thẳng vào mặt thầy Trung.

- Đúng. Đúng là tâm trạng đó. Em phải cảm thấy như đang bị sỉ nhục vì có người âm thầm dàn xếp định đoạt mạng sống đứa con chưa sinh ra của mình! Phải thế...

- Reng... Reng... Reng...

Trúc bối rối xin lỗi rồi rút chiếc điện thoại mình ra khỏi túi quần, ngón tay đưa lên định nhấn nút từ chối. Chợt mắt nàng nheo lại khi thấy số của cha trên màn hình. Trúc chợt rùng mình bất an. Nàng đứng dậy đi lại gần cánh cửa sổ.

- Alô.. Cha...

- Trúc ơi!... Con... Con ráng thu xếp về ... gặp cha con một lần... Ổng.. Ổng chắc không qua nổi...

Giọng mẹ nghẹn ngào ngắt quãng mà như tiếng sét ngang tai nàng. Tay chân Trúc bủn rủn, nàng tựa người vào khung cửa sổ, miệng ú ờ không phát được thành lời. Mẹ nàng không nói gì, bà chỉ khóc thúc thít trong điện thoại.

- Cha.. bị sao vậy mẹ? - Trúc nghẹn ngào.

- Hôm qua,.. thằng Bá Nam đến siết nhà, mang theo một đám giang hồ... Cha mẹ bị ép dọn ra ngoài. Ổng.. chống lại mà không được. Rồi... cha con bị đột quỵ... Ổng mê man ... Mẹ sợ lắm... Trúc ơi! Cha con mà... mà có chuyện gì, chắc mẹ cũng đi theo ổng thôi. - Bà Thanh khóc ngất trong điện thoại.

- Mẹ phải bình tĩnh. Cha đang nằm ở đâu?
Đôi mắt Trúc đỏ ngầu, chất chứa lòng yêu thương và thù hận. Hơn ai hết, nàng biết mình buộc phải tỉnh táo trong trường hợp này.

- Cha em bị sao? - Chợt giọng thầy Trung vang lên sau lưng nàng.

- Dạ... Cha em bị đột quỵ đang nằm bệnh viện Cần Thơ. Em phải về quê gấp...

Trúc nói nhanh, nàng đi lướt qua vẻ mặt ngơ ngác của thầy Trung.

- Ah... Em muốn đến Cty xin tạm ứng một chút, mà không biết có được không? - Nàng dừng lại hỏi thầy Trung.

- Tôi nghĩ chẳng có gì mà không được. - Thầy Trung nói.

- Mà em cần nhiều không? Để xem tôi có khả năng giúp em không? - Thầy Trung nói tiếp.

- Em cũng... không biết. Có lẽ càng nhiều càng tốt. - Trúc nhìn ông với ánh mắt cảm kích sâu đậm.

- Tôi quả thật không có nhiều. Ở đây có năm triệu em cầm đỡ vậy. - Thầy Trung rút chiếc phong bì trên túi áo mà Trúc thấy từ đầu buổi đến giờ.

Hai tay Trúc run rẩy cầm chiếc phong bì của thầy, còn niêm phong kín, bên ngoài ghi rõ "Thầy Phan Thế Trung - Lương tháng 12 - 5,000,000đ."

-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.hayso1.me. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.hayso1.me – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------

- Em cảm ơn thầy. - Mắt nàng rưng rưng.

- Thôi, cảm ơn gì. Lát tôi có lớp. Em đi một mình nhé, nhanh đi. - Đôi mắt thầy hiền từ nhìn Trúc.
_______________________

Trúc lái xe đi tới Cty Thiên Hà một mình. Suốt đoạn đường nàng gọi cho Bắc không được.

Nàng chạy xe vào bãi gửi và hỏi ông bảo vệ văn phòng của ông Chen. Ông ta là Phó Giám đốc phụ trách tài chính của Cty.

"Lầu 2, rẽ trái.. Đi thẳng cuối hành lang... Rẽ phải... Căn phòng thứ ba bên trái... Có bảng tên."

Trúc thở phào nhìn thấy tấm bảng đồng trên cửa - Mr. Jin Chen.

Nàng đưa tay lên gõ cửa thật khẽ. Không có tiếng trả lời. Nàng lúng túng đi qua đi lại trên hành lang phía trước. Lại gõ cửa lần nữa, mạnh hơn lần trước.

- Ai đấy?!

Một giọng đàn ông gắt gỏng vang lên từ bên trong, làm Trúc giật bắn cả mình.

- Dạ, tôi là... Thanh Trúc. Tôi... xin được gặp ông Chen có chút chuyện ạ! - Trúc gấp gáp.

Bên trong lại im lặng hoàn toàn không một tiếng hồi âm. Trúc lúng túng chưa biết làm gì, thì tiếng nói đó lại vang lên:

- Thanh Trúc ah! Cô vào đi!

Trúc hít một hơi thật sâu, xoay tay nắm cửa, bước vào phòng. Bên trong, ông Chen đang ngồi tại bàn làm việc, nhìn nàng hơi miễn cưỡng mỉm cười. Trán ông ra rịn mồ hôi, áo sơmi đang mặc cũng thấp ướt vài chỗ.

- Cô ngồi đi! - Ông Chen nói tiếng Việt với âm tiết như người Hoa ở Chợ Lớn.

- Dạ, cảm ơn! - Trúc đi đến chiếc ghế ngay trước bàn làm việc của ông ngồi xuống.

- Cô có chuyện gì cứ nói! Đừng ngại. - Ông ta vui vẻ nói với nàng.

- Dạ,... Em muốn... tạm ứng chút tiền! - Trúc nói nhanh.

- Ah... Chuyện này.... đơn giản thôi mà. Em muốn... bao nhiêu? - Ông hỏi, giọng ông hơi run run.

- Dạ,... bao nhiêu... Mười... Ah, nếu được thì hai mươi triệu... Được không ạ? - Trúc lúng túng.

- Ah... Số tiền... không bao nhiêu... Em... Có cần gấp... Lắm không? - Hơi thở ngắt quãng.

- Dạ, rất gấp ạ! Cha em đang nằm bệnh viện Cần Thơ... Ông thông cảm... - Nhắc đến cha Trúc lại nghẹn ngào.

- Ah... Vậy hả ... Tôi.. Tôi sẽ xong... Nhanh thôi mà... Em ra ngoài... Chờ... Năm phút... Tôi sẽ đưa... - Mặt ông ta hơi đỏ lên, hai tay nắm chặt lấy mép bàn.

- Dạ.... - Trúc đứng lên đi ra ngoài.

Ông Chen gồng người đỏ bừng cả mặt. Cánh cửa vừa khép lại sau lưng Trúc, ông liền ngã người ra ghế rên nhẹ một tiếng.

- Ưm... Ặc hặc..

Chợt có tiếng phụ nữ kêu nhẹ lên rồi ho sặc sụa, phát ra từ dưới gầm bàn. Ông Chen lim dim trên ghế, mặc kệ chiếc ghế dựa đang bị đẩy trôi từ từ về phía sau. Một cánh tay trắng muốt từ dưới gầm bàn đưa lên bấu lấy mép bàn, rồi một mái tóc rối tung lấp ló. Một người phụ nữ dáng người thật đẹp, quần áo xộc xệch đứng lên.

- Anh hư lắm. Sao lại ra đầy cả miệng em chứ?

Cô ta vừa trách móc vừa quay người đi lại bàn nước lấy miếng khăn giấy lau miệng.

- Anh xin lỗi Vy. Anh không kiềm được! - Ông Chen gãi đầu áy náy.

Cô ta chính là Nhật Vy.

- Thôi bỏ đi. Nhưng... Anh thích con bé Thanh Trúc kia rồi phải không? - Nhật Vy nghiến răng rít lên.

- Không... Không có... Anh làm sao thích cô ta chứ! - Ông Chen vội vàng nói.

- Anh không cần chối. Em cho phép anh đấy. Cứ việc dụ dỗ con đó lên giường với anh. Chán chê thì bỏ. Em không ghen đâu.

Đôi mắt cô ta lóe sáng. Nếu suy nghĩ có thể giết người thì Trúc đã chết cả ngàn lần với cô ta. Dành mất vai diễn là sự sỉ nhục đối với Nhật Vy, ngay cả chàng ca sĩ hào hoa, cô ta mất bao nhiêu công sức câu dẫn cũng bị Trúc hớp hồn điên đảo. Mỗi lần nghĩ đến Hào Nam mà lòng cô ta đau nhói, anh ta hoàn toàn xứng đáng là điểm hạ cánh an toàn của Nhật Vy. Vậy mà... Thanh Trúc là mối thù bất cộng đái thiên đối với Nhật Vy.

- Haizz... Em nên quên đi chuyện trả thù với cô ta đi! Ngay cả anh cũng chưa dám động đến cô ta đâu! - Ông Chen thở dài nói.

- Sao? - Nhật Vy quay lại nhìn ông.

- Em nghĩ rằng một cô gái đóng thế thân tự nhiên được chọn đóng vai chính thay em ah? - Ông cười.

- Anh phải thừa nhận cô ấy có năng khiếu diễn xuất. Nhưng điều đó không đủ... - Ông nói tiếp.

- Có tác động? Là ai? - Mắt Nhật Vy lóe sáng, răng nghiến chặt.

- Anh không biết. Anh chỉ có thể nói, người này không phải là người chúng ta có thể nghĩ tới. Người này có uy tín với bà Hoàng Diệu. Thay đổi suy nghĩ của bà ta hoàn toàn ngay trước buổi phỏng vấn. - Ông chậm rãi nói ra suy đoán của mình.
Thấy cánh cửa phòng vệ sinh vừa đóng lại, ông Chen hô to ra ngoài:

- Thanh Trúc, em vào đi!

Chưa được năm giây, cánh cửa bật mở, Trúc đi nhanh vào, khóe mắt hơi đỏ. Nàng biểu hiện rất lo lắng và vội vàng.

Ông Chen mở ngăn kéo bàn, rút ra một cọc tiền dầy cộp, đẩy về phía Trúc.

- Đây là năm mươi triệu. Em cứ cầm lấy. Về lo cho cha. Tôi sẽ báo đoàn phim hoãn quay một tuần cho em. Được chứ? - Ông nói.

- Dạ, em cảm ơn ông. Em.. - Trúc mừng rỡ đến rơi nước mắt.

- Ông cái gì mà ông chứ! Ngộ không gìa như dzậy đâu!

Trúc không để ý câu nói đùa của ông, nàng nhấp nhỏm định xin phép, thì ông nói tiếp:

- Đầu tuần tôi có thư mời của một đối tác quan trọng ở Cần Thơ. Nếu em không đến thì nửa tiếng nữa tôi cũng đi. Em có thể đi chung xe với tôi cho nhanh. - Ông nói.

- Ah... Như vậy. Dạ, thôi ...

- Em tính đi về dưới bằng gì? Xe đò sao? Mang theo số tiền như thế mà đi xe đò, em không sợ mất ah? - Ông nói tiếp.

Trúc nghĩ đến việc được về thật nhanh lo cho cha và đúng theo lời ông Chen nói, nàng chưa nghĩ đến việc mạo hiểm như thế nào khi mang theo một số tiền lớn như vậy theo người.

- Dạ,... Như vậy có phiền cho... anh quá không? - Trúc e ngại.

- Không, không sao. Chuyện an nguy của cha em là quan trọng mà. Đi.. Mình đi luôn. - Ông nói, rồi đứng dậy đi vòng ra cửa.

- Dạ. - Trúc mím môi đi theo ông.

Cánh cửa phòng đóng sập lại. Cánh cửa phòng tắm bật mở. Nhật Vy bước ra, mặt lạnh tanh, miệng nhếch lên cười bí hiểm.
_________________________

- Anh... Cha bị đột quỵ... Em về quê gấp... Em đi chung xe của Cty...

- Không.. Anh nghe em nói. Em về trước xem tình hình cha thế nào, em sẽ báo với anh. Anh đang viết luận án, không được sao lãng.

- Ừ. Em hứa sẽ gọi mà.. Vậy nhé.. Bye anh.

Trúc nhét chiếc điện thoại vào túi xách, nàng dựa lưng vào ghế xe, mắt nhìn ra quan cảnh bên ngoài lướt qua thật nhanh.

Suốt đoạn đường ông Chen chỉ đọc báo, không nói tiếng nào. Trúc ngồi bên cạnh cũng yên lặng suy nghĩ lo lắng. Nàng cầm chiếc điện thoại mà ướt đẫm cả mồ hôi. Mẹ nàng không nhấc máy.

Đồng hồ gần đến ba giờ chiều, chiếc xe Camry màu đen của ông Chen chạy vào cổng bệnh viện Cần Thơ.

- Em cảm ơn anh rất nhiều. - Nàng rối rít cảm ơn, mở cửa xe chạy ù ra ngoài.

Nàng chạy đến phòng trực của bệnh viện. Bên trong có một nhóm người thật đông nhốn nháo, đứng chật cả lối vào. Nàng nôn nóng đứng bên ngoài, chưa biết làm sao thì đột nhiên giọng ông Chen đã vang lên phía sau:

- Cha em tên gì?

- Dạ.. Anh.. Dạ, Đào Hồng Sơn. - Trúc lúng túng.

Ông áp điện thoại lên tai, nói gì đấy, rồi đọc lớn tên cha nàng, rồi nhìn nàng ra dấu chờ đợi.

Thang máy tầng 4 vừa mở ra, Trúc lao ra ngoài chạy thẳng, bỏ ông Chen đi bộ lẽo đẽo theo sau.

Nàng dừng lại trước căn phòng bệnh tập thể. Trước mặt nàng là hai dãy giường bệnh, người nằm nheo nhóc co ro, dưới sàn nhà người nuôi bệnh nằm chật cả lối đi. Chiếc quạt trần kẽo kẹt mệt nhọc, không xua nổi mùi sát trùng nồng đậm trong không khí.

Mắt nàng lướt qua, rồi lướt lại khắp cả phòng, không nhận ra bóng hình quen thuộc của cha mẹ mình. Nàng nôn nóng bước vào, đầu quay qua quay lại nhìn rõ từng khuôn mặt vàng vọt trên giường. Không có. Tại sao như thế?

Ông Chen dừng trước của phòng, mũi ông hơi nhăn lại khó chịu vì mùi thuốc và mồ hôi người xộc vào mũi. Ông nhìn lên số phòng, rồi nhìn sang Trúc. Nàng như không tìm được cha mình.

Đột nhiên, Trúc sững lại, đôi vai nàng run rẩy, ngay lối đi cuối phòng.

Người đàn ông nằm đó, trên manh chiếu mỏng trải dưới sàn sát lối đi. Mặt ông ta hốc hác, hai mắt hõm sâu vào, cánh tay tím bầm nhiều chỗ do vết kim. Bình nước biển của ông treo trên thành giường của một người khác. Phía dưới ông là một người phụ nữ mặt xanh xao, mệt mỏi gục trên chân ông thiếp đi.

Hình ảnh cha mẹ nàng ngay trước mặt, nhòa đi trong mắt. Hai chân nàng mềm nhũng, Trúc quỵ xuống bên cha, hai đầu gối nện mạnh xuống sàn nhà. Nàng không hề thấy đau, vì cái đau đó quá nhỏ bé với sự đau đớn tột cùng trong tâm can. Nước mắt nàng trào ra như suối, miệng cứng lại, hai tay run rẩy chạm vào cánh tay nhăn nheo tím bầm của cha.

- Cha... Cha ơi... - Trúc khóc ngất lên, hai bàn tay nàng lay động cánh tay của cha.

- Trúc. - Bà Thanh ngẩn đầu lên thảng thốt kêu.

- Mẹ.. Cha sao vậy? Cha không trả lời con... - Trúc òa khóc ôm lấy mẹ.

- Đừng lay... Cha con... tỉnh rồi. Ổng đang ngủ... - Bà Thanh lau nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt con.

- Tỉnh rồi. - Trúc vui mừng quay lại nhìn cha, miệng nàng cười rồi lại nghẹn ngào khóc.
- Tại sao cha lại nằm đây? - Trúc bừng tỉnh hỏi mẹ.

Bà Thanh ấp úng chưa biết trả lời sao. Không lẽ nói với con sự thật là bà không lo nổi tiền cho chồng nằm trên giường như bao nhiêu người khác. Bà chỉ biết cúi đầu, khóe mắt đã khô cạn mấy ngày nay, chợt chảy ra giọt nước mắt tủi nhục.

- Ah.. Cô thông cảm... Vì bệnh viện hết giường thôi!

Đột nhiên một giọng đàn ông hồ hởi vang lên sau lưng Trúc. Nàng quay lại. Trúc mặt nàng là một người đàn ông mặc blu trắng, nhìn nàng cười như lấy lòng.

- Bây giờ mới có người xuất viện. Bác trai ngay lập tức được chuyển lên.

Ông ta đứng dậy tránh sang một bên nhường lối cho ba bốn y tá đẩy chiếc giường bệnh đến, điệu bộ rất sốt sắng.

Bà Thanh ngơ ngác nhìn chuyện lạ kỳ trước mắt. Ông Sơn được đưa lên giường một cách nhẹ nhàng chu đáo nhất.

Trúc đỡ mẹ mình đứng dậy. Nàng nhìn ra cửa, bắt gặp nụ cười cảm thông của ông Chen. Trúc nhìn ông với ánh mắt cảm kích sâu đậm.

Cha nàng được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, có cả giường riêng cho mẹ nàng. Ông Sơn cũng tỉnh lại một chút, không nói được gì, chỉ nhìn Trúc với ánh mắt yêu thương và hối hận. Được một lúc, ông lại mệt mỏi thiếp đi.

- Ông Sơn sẽ hồi phục trong vòng một tuần. Sức khỏe có thể hồi phục được 70%. Nhưng phải tránh tất cả mọi xúc động tâm lý. Nếu không hậu quả lần sau thật không lường được.

Người đàn ông khi nảy nói với Trúc và ông Chen. Ông Chen gật gật đầu không nói gì. Trúc mừng rỡ, quay lại bên giường với cha.

- Xin lỗi. Ông là... - Chợt giọng mẹ nàng vang lên.

- Tôi..

- Ah.. Con xin lỗi. Đây là anh Chen. Phó Giám đốc điều hành Cty Thiên Hà. Sếp của con. - Trúc bắt đầu tươi tỉnh hơn.

- Thiên Hà... Sếp... Con...

- Trúc không nói cho gia dình nghe à? Thanh Trúc sắp là cái tên được rất nhiều người biết đến, chỉ vài tháng nữa thôi. - Ông Chen mỉm cười nói.

Bà Thanh hết nhìn ông người đàn ông bệ vệ ngồi trên ghế. Ông ta có lẽ cũng chạc tuổi chồng mình, nhưng con gái mình lại gọi là anh. Tai bà còn lùng bùng, đầu óc lâng lâng nghe câu chuyện như giấc mơ của con. Con bà là diễn viên, mà còn là diễn viên chính của bộ phim đang gấp rút quay để công chiếu dịp Tết Nguyên đán.

- Thằng Bắc thế nào? - Bà chợt lo lắng hỏi.

- Anh Bắc bình thường thôi. Đang viết luận án. Con không cho ảnh về. - Trúc nói.

- Mẹ kể cho con nghe về món nợ của nhà mình đi. Còn căn nhà tổ của ông bà nữa.
_______________________

Hai mươi phút sau, Trúc ngồi sau xe ông Chen đi vào con đường nhỏ quen thuộc nơi Trúc sinh ra và lớn lên.

Khu xóm quen thuộc ngày nào, chợt trở nên xa lạ, chán ghét trong mắt Trúc. Nơi này, có những kẻ không có tình người suýt đẩy cha nàng vào chỗ chết. Hai nắm tay nàng nắm chặt, móng tay đâm vào thịt da đau nhói.

- Em cảm ơn anh. Không dám làm phiền anh nữa. Đây là chuyện nhà. Em phải tự giải quyết.

Trúc quay sang nhìn ông Chen, nói thật chân thành. Chiếc xe đỗ lại bên bãi đất trống cách một quãng trước căn nhà, nàng không muốn mang cho cha mẹ thêm điều tiếng. Ở cái xóm nhỏ bé này, việc bước xuống từ một chiếc xe hơi của một người đàn ông bằng tuổi cha mình, sẽ là câu chuyện bàn tán đồn thổi hàng tháng trời.

Ông Chen nhìn bóng lưng lẻ loi của Trúc đi xa dần. Ông chợt thở dài thương cảm. Có lẽ ông đã chọn sai đối tượng để chinh phục chiếm đoạt.

Trúc thấy một đám đàn ông lực lưỡng ở trần trùng trục đang vận chuyển đồ vào nhà mình. Nàng mím môi bước thẳng vào cổng nhà mặc kệ những ánh mắt soi mói thèm thuồng của những kẻ thô lỗ đó. Nhưng không kẻ nào ngăn cản nàng.

Dưới sân nhà ngổn ngang các dụng cụ xây dựng.

- Đùng.

Đột nhiên một tiếng động thật lớn vang lên bên hông nhà, căn nhà rung lên, bụi rớt xuống mù mịt. Trúc hoảng hốt lao sang bên đó.

Trúc mặt nàng là một gã lượng lưỡng, đang giơ cao cây búa tạ, chuẩn bị giáng thẳng vào bức tường đã lõm một lỗ to.

- Anh kia. Dừng lại...

- Đùng.

Tiếng hô của Trúc không kịp ngăn hắn. Bức tường bị khoét một lỗ to, thấy cả bên trong căn nhà.

- Dừng lại ngay. - Trúc tức giận hét lên.

Gã đó thở hồng hộc, buông chiếc búa tạ đánh ình xuống nền đất, rồi quay lại nhìn Trúc khó hiểu.

- Ai cho phép anh phá nhà tôi hả? - Trúc gắt lên.

Tiếng la của nàng lôi đến một đám đàn ông ngoài kia, kéo nhau chen chút đứng xem.

- Tôi kêu nó phá đó.

Một giọng đàn ông vang lên sau lưng nàng. Trúc quay phắt lại. Đúng là ông ta, người anh em bạc nghĩa mà cha nàng đã tin tưởng bấy lâu, người mà nàng từng gọi là chú Bá Nam.
Hai mắt nàng nhìn ông ta không hề giấu diễm sự căm thù chán ghét.

- Đây là nhà tôi. Ông cút ra khỏi đây cho tôi. Nợ của cha mẹ, tôi sẽ trả. - Trúc nói.

- Ha .. Ha... Hay lắm.. Sao không nói sớm chứ. Mời, mời vào đây. - Ông ta hồ hởi ra mặt, đi vào trong.

Trúc hậm hực đi theo, len qua đám đàn ông hôi hám nhễ nhại mồ hôi. Mùi hương thơm ngát của nàng làm cả đám đờ đẫn cả người.

Bên trong căn nhà tan hoang, đồ đạc bị lục tung vứt ngổn ngang khắp nơi. Nàng thở phào khi thấy bàn thờ ông bà còn nguyên chưa bị chạm đến. Mẹ nàng dặn đi dặn lại phải thu dọn mang đi, điều mà bà chưa kịp làm khi ông Sơn ngã xuống hôm đó.

- Mời ngồi. - Ông ta mời Trúc như trong nhà ông.

- Không cần nói nhiều. Số tiền bao nhiêu? Giấy nợ đâu?

Nàng đang lo lắng, suy nghĩ cách gia hạn. Vì theo mẹ nàng, ông Sơn thiếu hơn bốn trăm triệu đồng.

- Tổng số tiền cả lãi và gốc là Bảy trăm sáu mươi tư triệu. Đây là giấy nợ, xem đi. - Ông ta rút ra tờ giấy được gấp cẩn thận đưa ra trước mặt nàng, nhưng cố tình né bàn tay nàng đưa lên nhận.

Trúc sững sờ. Số tiền trong ghi trong giấy là sáu trăm triệu. Bên dưới còn có dãy số cộng dồn lại kế bên các ngày nợ gia hạn. Nét chữ của cha, chữ ký của cha. Không sai được.

Cha đã giấu mẹ về con số nợ thật sự.

Trúc bần thần tựa lưng vào bàn thờ. Bàn tay nàng đặt trên túi xách, bên trong chỉ có năm mươi lăm triệu, chưa thấm vào đâu. Còn tiền viện phí của cha, vài ngày nữa phải trả.

Nhìn vẻ bần thần của Trúc, ông ta nhếch mép cười.

- Sao? Mạnh miệng lắm mà. Trả đi chứ? - Ông ta nói.

- Tôi... Tôi sẽ trả đủ. Tôi đưa ông trước năm mươi triệu. Số còn lại tôi sẽ trả trong vòng hai.. không.. bốn tháng. Được không? - Trúc cố hứa bừa, nàng chỉ cần biết căn nhà không bị phá đi, sẽ có lúc nàng lấy lại được nó.

- Năm mươi triệu hả? Ha ha.. Ha.. Đem về lo viện phí cho cha cô đi... Tôi không chờ được. - Ông ta nói, rồi xoay lưng đi ra ngoài.

Trúc cuống lên không biết làm gì.

- Đập tiếp đi...

- Không.. - Trúc hét lên...

- Đùng... Đùng...

Hai tiếng búa nối nhau vang lên. Căn nhà run rẩy yếu đuối.

- Dừng lại đi.. Không..

Trúc lao đến nắm lấy cánh tay Ông Bá Nam, lôi lại.

- Tôi.. Tôi năn nỉ chú mà. Đừng đập căn nhà. Cha tôi mà biết căn nhà bị hủy, ông sẽ không sống nổi đâu. Tôi năn nỉ chú mà.. - Nàng mếu máo lôi ông lại.

Ông ta quay lại nhìn Trúc, mắt lóe sáng. "Chết sao? Sơn chết thì ông mới hả dạ. Mối thù ông thề gần ba mươi năm từ lúc mẹ Trúc bước lên xe hoa đến giờ ông mới trả được. Con bé này đẹp hơn cả mẹ nó, vậy thì hãy để cha ăn mặn con khát nước vậy".

- Đùng... Đùng... - Bức tường bên hông nhà, rào rào đổ xuống một mảng lớn.

- Con van chú. Cho cho ngừng lại đi. Đừng đập nữa. - Từng nhát búa như giáng lên ngực nàng, mặt Trúc tái mét.

Nàng quỳ xuống, hai tay vẫn nắm chặt tay ông ta.

- Vậy thì tôi được gì đây? - Đôi mắt ông ta hau háu nhìn vào cổ áo nàng, đôi gò bồng đảo trắng tinh, phập phồng.

- Cháu chưa có đủ tiền... - Trúc nhìn lên bắt gặp ánh mắt thèm thuồng của ông ta, nàng chợt hiểu ra.

- Đùng.. Đùng... Rào.. - Bức tường đổ sụp, bụi mù mịt khắp nơi.

- Được.. Chú muốn gì cũng được. Chú kêu bọn chúng ngưng lại ngay. - Trúc mím môi quyết định.

- Dừng lại đi. - Ông ta mừng rỡ hét lên.

Nhìn dáng Trúc xiêu vẹo đi vào bên trong. Ông nhếch mép lên cười, rồi lấy ra một viên thuốc trong bóp, cho vào miệng nuốt xuống.

Trúc đẩy cánh cửa buồng ngủ của cha mẹ. Bên trong đồ đạc quăng tứ tung, quần áo dồn đống dưới đất.

Nàng nghe tiếng bước chân rào rạo trên thềm xi măng, tiếng cánh cửa khép lại. Hơi thở phì phò của ông ta áp sát nàng. Trúc hít một hơi thật sâu, đôi vai nàng run rẩy.

Ông ta ngồi xuống giường, nắm tay nàng xoay lại đứng đối diện ông ta.

Áo sơ mi của nàng bị mở ra từng cái một. Chiếc áo ngực rơi xuống, bộ ngực căng tròn bung ra kiêu hãnh, hai núm vú đỏ hồng đung đưa trước mặt ông ta.

Hai bàn tay thô to của ông ta bóp nghiến lấy hai vú nàng, miệng tham lam mút chùn chụt hai núm vú xinh đẹp của Trúc. Trúc nghiến răng, mặt nàng nhăn lại, hai dòng nước mắt chảy dài trên mặt.
"Anh ơi! Tha thứ cho em".

Chiếc quần jean nàng và cả quần lót bị kéo tuột tới mắt cá chân. Miệng ông ta không ngừng hít hà, ngấu nghiến hai bầu vú nàng, hai bàn tay xoa khắp thân thể Trúc. Một chân nàng bị nâng lên đặt trên giường, hai chân nàng mở rộng cho bàn tay ông ta vuốt ve. Nàng khổ sở nhăn mặt, hai bàn tay bấu chặt lấy đùi. Ngón tay thô kệch của ông ta miếc dọc âm hộ nàng, day day thật nhanh hai mép thịt mềm mại ẩm ướt của nàng. Mép âm hộ nàng nhòe nước, căng mọng lên trước sự kích thích không ngừng của ông ta. Hai ngón tay ông ta khẽ lách chui tọt vào trong.

- Ahh.. Đừng... Ưm.. Ah..

Ông ta khoái chí tít cả mắt khi thấy Trúc bắt đầu kêu rên lên. Hai ngón tay ông vừa xoắn vừa nhịp vào thật nhanh. Âm hộ Trúc phát ra tiếng óc ách liên tục. Lưng nàng hơi cong lại vặn vẹo liên tục, hai bàn tay bấu chặt vai ông ta, cả ngón chân cũng co quắp, ngực vô thức dí sát vào mặt ông ta.

- Ưm.. Ưm.. Ưm...

Cơ thể nàng đỏ bừng lên rạo rực. Dù căm thù và tủi nhục cỡ nào, nhưng trước những món nghề điêu luyện lão làng của ông ta, Trúc dễ dàng bị khuất phục.

Trúc trần truồng nằm bẹp trên giường, hai chân nàng thật dài buông thỏng xuống giường, mở rộng sang hai bên. Nàng thở hỗn hển, hai mắt vẫn nhắm nghiền như chờ đợi. Chợt hai mép âm hộ nàng bị ép căng ra, một vật thật to đang cố chui vào. Cơn đau làm Trúc bừng tỉnh.

- Không... Đừng... Đau quá... - Tay nàng quơ loạng, cố đẩy ông ta ra.

- Còn trinh đâu mà đau... - Ông ta lầm bầm trong miệng.

Hạ thể ông thúc một cái thật mạnh, dương vật ông như xé toạt nàng ra làm hai.

- Ah..

Trúc đau đớn oằn người lên, nước mắt tràn ra khóe mắt, nàng có cảm giác như mình vừa bị phá trinh lần hai.

- Mẹ mày không có phúc để hưởng... Ai biểu nó ngu đi chọn thằng Sơn... Hự... Hự..

- Ah.. Đừng mà.. Đau quá.. Không...

Ông ta thúc liên tục vào trong nàng. Mắt Trúc dại đi, mất hẳn tiêu cự, đầu nàng chỉ biết vùng vẫy qua lại, hai chân tê dại bị ông ta gác lên vai. Cả người ông ta chồm lên nàng, cơ thể nàng bị gấp lại, hai đầu gối ép lên ngực. Ông ta nghiến răng dập xuống chan chát.

- Ưm.. Ưm.. Ưm...

Trúc há hốc miệng rên la theo từng cú thúc của ông ta. Nàng không biết gì đang xảy ra với cơ thể của mình nữa. Cả trọng lượng của ông ta đè lên nàng, hai chân nàng tê cứng lại. Âm hộ bị nông chặt cứng, dương vật ông thúc vào thì nước nhờn nàng lại trào ra, từng đợt từng đợt. Cơn sướng khoái dâng lên ào ạt làm đầu óc nàng mụ mị. Đợt này rồi đến đợt khác, nàng hoàn toàn phó thác thân thể mình cho quỷ dữ, mặc ông ta dày vò.

Không biết bao lâu. Khi cổ họng Trúc đã khô cháy vì rên la quá nhiều. Ông ta gục xuống, dương vật co giật dữ dội, bắn tinh xối xả bên trong nàng.

Trúc nhắm nghiền hai mắt. Nàng quá mệt mỏi, hai tay buông lỏng sang hai bên, hai chân không buồn khép lại, để mặc nước nhờn lẫn tinh trùng của ông ta chảy ra ướt cả nệm giường.

Chợt cánh cửa bật mở. Sáu gã đàn ông ở trần, đũng quần nhô cao, xô đẩy nhau lao vào. Mắt chúng nhìn thân thể lõa lồ đỏ bừng của Trúc thèm thuồng cực độ.

Trúc hoảng hốt ú ớ. Hai cánh tay nàng quờ quạng muốn ngồi dậy, nhưng chúng rã rời đến nỗi không nghe theo lời nàng.

- Đại ca... Cho bọn em ké nhé... - Một gã cao to nhất hỏi như xin phép.

Ông ta ngồi sang bên cạnh, rút điếu thuốc đặt lên môi, bật lửa.

- Ừ.. Như mọi khi thôi.

- Không... Ông không được làm như vậy.. Bọn chúng không được chạm vào tôi... Không...

- Ha ha.. Sau hôm nay, không thằng đàn ông đơn lẻ nào có thể thỏa mãn mày. Mày sẽ trở thành một con đàn bà dâm đãng. Mày phải trả báo cho cha mày. - Ông ta cười điên cuồng.

- Khốn nạn... Mày sẽ không chết yên đâu... - Trúc tức giận đỏ bừng cả mặt.

Chiếc giường kêu ken két như không chịu được trọng lượng của ba gã đàn ông một lúc leo lên.

- Không... Cứu tôi với... Đừng mà... Không

Hai tên vồ vập ngấu nghiến hai vú nàng. Hai tay nàng bị căng ra, hai núm vú ray rứt bị mút chùn chụt cùng một lúc, hạ thể nàng bị xâm chiếm bởi rất nhiều bàn tay chai sạn. Trúc ú ớ không phát ra được thành tiếng. Cơ thể nàng chưa bao giờ bị kích thích cuồng nhiệt như vậy. Lưng nàng vô thức oằn cong lên, hai chân mềm nhũng mở rộng.

Tên cao to nhất tuột quần của mình xuống, tay hắn dương vật căng phồng tím ngắt của mình đưa vào sát cửa mình Trúc. Cọ cọ lên xuống cho đầu dương vật ướt đẫm, bóng nhoáng. Hắn hít một hơi thật sâu chuẩn bị.

- Rầm...

Cánh cửa bật mở.

- Cảnh sát đây. Dừng lại ngay.

Trúc mơ màng, cảm thấy cơ thể mình lay động mạnh rồi trống trải hoàn toàn. Tiếng huỳnh huỵch, tiếng rên la đau đớn, tiếng loảng xoảng vỡ tan. Nàng bừng tỉnh, bật dậy, trước mặt nàng cả đám đàn ông trần truồng bị chế phục dưới đất. Một nhóm cảnh sát rất đông sững người, tròn mắt nhìn vào giữa hai chân nàng.

- Ah... - Trúc hoảng hốt sực nhớ cơ thể nàng không mảnh vải che thân, hai chân mở rộng khoe trọn vẹn nơi thầm kín nhất của mình.
.:: Trang chủ ::.
XÂY DỰNG MỘT WAP MIỄN PHÍ
TRÊN DI ĐỘNG

HAYSO1.ME

watch sexy videos at nza-vids!